Gia Kiem Student Network
Register now to become a member of GKSN - Gia Kiem Student Network
Gia Kiem Student Network
Register now to become a member of GKSN - Gia Kiem Student Network
Gia Kiem Student Network
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

Share | 
 

 Blog Radio tổng hợp

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
akin01

akin01

Tổng số bài gửi : 412
Points : 746
Thanks : 22
Join date : 07/03/2010
Đến từ : Gia Kiệm thân yêu

Blog Radio tổng hợp Empty
Bài gửiTiêu đề: Blog Radio tổng hợp   Blog Radio tổng hợp I_icon_minitimeSat May 15, 2010 12:43 am



BBT Blog Việt - Blog Radio chân thành cám ơn các bạn đã đồng hành cùng chúng tôi trong 100 số Blog Radio vừa qua. Xin cám ơn các tác giả đã có những truyện ngắn, những tâm sự thật gửi tới Blog Radio, cám ơn các bạn đọc và nghe Blog Radio đã chia sẻ phản hồi với các số Radio của chúng tôi, cám ơn những người nghe thầm lặng dù chưa một lần email tới Blog Radio nhưng chúng tôi tin rằng Blog Radio luôn là người bạn thân thiết với các bạn!

Trong thời gian tới Blog Radio sẽ bắt đầu chặng đường mới, rất mong sẽ nhận được những ý kiến đóng góp của bạn nghe để chương trình ngày một gần gũi và hấp dẫn hơn.

Số Blog Radio 100 hôm nay vào đúng ngày kỷ niệm Giải phóng Thủ Đô, 10 - 10, Blog Radio dành tặng chương trình đặc biệt số 100 cho Hà Nội 999 năm tuổi - Thủ đô yêu dấu của chúng ta. Mời các bạn cùng lắng nghe và chia sẻ với Blog Radio 100: Em đã ở trong trái tim tôi được chuyển thể từ truyện ngắn Hồng Hà ơi, em ở trong trái tim tôi của tác giả Hoài Hương.

Blog Radio - Đang lang thang tìm tư liệu ở vùng biển Hạ Long, Tổng Biên tập điện thoại nhắn về tòa soạn ở Hà Nội gấp: “Có việc cần”, không thêm một lời giải thích. Trong lòng không vui lắm vì công việc bị gián đọan đúng lúc hứng thú. Lại thêm hơi thắc mắc, có việc gì mà Tổng Biên tập réo gọi khẩn cấp đến thế. Khi tôi chỉ là một phóng viên tàng tàng trong tòa báo, chẳng giữ trọng trách gì, và gần như chưa bao giờ làm việc trực tiếp với Tổng Biên tập. Chạy xe hơn 200km, về đến tòa sọan, không dám nghỉ mệt, tôi vội lên gặp Tổng Biên tập. Nhìn thấy nụ cười và gương mặt “bình yên” của ông, bao nhiêu căng thẳng trong tôi chùng lại, tan biến, dù sự hồ nghi vẫn treo lơ lửng… Thân mật vỗ vai tôi, chỉ vào bộ sa lông tiếp khách, Tổng Biên tập vui vẻ

- Nghỉ uống nước, rồi từ từ bàn công việc, không có gì phải lo lắng.

- Anh nói liền cho em đỡ hồi hộp.

- Đơn giản thôi. Anh có một lời nhờ cậy của người bạn vong niên xa xứ, ông ta muốn giúp đỡ cho con hoàn tất luận văn về Hà Nội. Trong tòa báo của ta, anh thấy cậu có đủ tài “cầm - kỳ - thi - họa”, hiểu biết nhiều về Hà Nội, hơn nữa cậu biết nói “ngôn ngữ của họ”. Cậu thay mặt giúp anh, anh cũng không biết nhờ ai hơn.

- “Ngôn ngữ của họ” là sao anh?

- Con ông bạn anh không biết nói tiếng Việt. Thôi, cậu về nghỉ. Chiều tối nay, anh và cậu cùng ra sân bay Nội Bài đón người và để cậu làm quen.

Ra khỏi phòng Tổng Biên tập, tôi chưa hết thắc mắc và thêm nỗi lo. Tôi sẽ giúp gì được cho Tổng Biên tập thực hiện nhiệm vụ khó hiểu kia đối với vị khách chưa quen biết không nói được tiếng Việt. Tự dưng đau cả đầu. Thôi, kệ. Tôi tặc lưỡi, chờ đợi trong trạng thái tò mò.

Trên đường ra sân bay, tôi được nghe giới thiệu sơ lược vị khách đặc biệt sắp đón của tôi. Một cô gái Việt Nam, sinh viên năm cuối, sinh trưởng ở nước ngoài, không biết tiếng Việt, lần đầu về Việt Nam, đang chuẩn bị tư liệu làm luận văn đề tài “Thăng Long – Đông Đô – Hà Nội”. Vì bận việc, bố mẹ không đưa cô ta về được, nên nhờ bạn bè giúp đỡ. Tổng Biên tập của tôi là người bố mẹ cô ta tin cậy nhất ở Việt Nam. Và vì Tổng Biên tập cũng quá bận rộn và không thích hợp lắm công việc này, lại rất tin cậy tôi nên trao sứ mạng khó khăn này cho tôi với niềm tin tưởng tuyệt đối. Than thầm: “Một nhiệm vụ thật khó nuốt trôi”. Thôi đành “nhờ Trời”. Ghé vào quầy bán hoa, tôi chọn mua một bó hồng thật đẹp. Dù sao, khách là một cô gái. Hình như, Tổng Biên tập có vẻ hài lòng khi thấy vậy. Còn tôi, hồi hộp chờ… từng phút trôi qua.

Blog Radio tổng hợp Cc1

- Cháu chào chú Nguyễn. - Một giọng nói hoàn toàn Hà Nội, êm mượt…

Cả tôi và Tổng Biên tập cùng quay ngang. Một thiếu nữ mảnh mai, dong dỏng cao, tóc dài xoăn bồng bềnh, đôi mắt to tròn, trong veo, váy len dài mỏng màu hồng phấn, như một búp sen nõn nà, mỉm cười, nụ cười được xoáy đồng tiền điểm xuyết đẹp như tranh, hướng về phía chúng tôi.

- Hồng Hà! Mấy năm rồi không gặp. Cháu đã lớn và đẹp thế sao? Và còn nói được tiếng Việt?

Một thoáng phụng phịu hờn dỗi như trẻ thơ:

- Chú quên cháu rồi. Còn cháu nhớ chú, nhớ chú dặn “phải” nói được tiếng Việt chú mới cho “về nhà”.

Quay cái nhìn sang tôi, ánh mắt hỏi thầm “Ai đây?”

- Chú quên giới thiệu. Đây là anh Trần, phóng viên của chú, người sẽ giúp cháu tìm hiểu Hà Nội. Cháu có thể yên tâm với người hướng dẫn tuyệt vời này… Còn đây là Hồng Hà, con gái người bạn… Hai người làm quen nhau đi.

Tôi mất hẳn vẻ tự nhiên vốn có hàng ngày của một tên phóng viên chuyên đi bụi. Câu chữ cùng cái liến láu ứng biến trước mọi tình huống bay đâu mất. Lúng túng trao bó hoa, và như chàng ngốc tay thừa chân thừa. Em ôm bó hoa, cảm ơn tôi, nhìn thẳng vào tôi, nói chậm từng tiếng:

- Em rất vui được gặp anh. Anh sẽ đưa em đi hết Hà Nội nhé, và đừng bỏ em dọc đường.

Lúc ấy cả tôi và Tổng Biên tập suýt phì cười khi nghe em nói, nhưng sau này đi với em, tôi mới hiểu, vốn từ ngữ diễn đạt tiếng Việt của em chưa đầy đủ, nên em nói phải đoán ý mới hiểu.

Đường về Hà Nội, tôi nghe em nói chuyện với Tổng Biên tập, vừa tiếng Việt vừa tiếng nước ngoài chen nhau, những chuyện thăm hỏi tình hình cuộc sống gia đình bên này bên kia, chuyện học hành. Tôi ngồi băng ghế trước, im lặng nghe em nói, quan sát em bằng cảm giác, người lâng lâng khó tả, cộng một chút băn khoăn, tôi sẽ giúp em như thế nào đây, yêu cầu của em ra sao liệu tôi có thể làm được. Và em, cô gái Việt sinh ra trên xứ người có giọng nói Hà Nội tuyệt vời đến kỳ lạ, em đối xử với tôi ra sao.

Ngày hôm sau, tôi đến gặp em, bắt đầu vai trò “người hướng dẫn”, với lời dặn dò khá kỹ của Tổng Biên tập: “Cô ta con gái cưng duy nhất, được chiều chuộng nên hơi khó tính, quen cuộc sống nước ngoài, lần đầu về Việt Nam, lạ đất lạ người, mọi cái đều chưa biết. Cậu cố gắng đừng để Hồng Hà buồn. Anh trông cậy tất cả vào cậu”.

Kể từ giờ phút đó, cái tên Hồng Hà như một dòng chảy ngầm, xáo trộn cuộc sống của tôi, tâm hồn tôi, đem đến trái tim những dịu ngọt tôi không sao quên được.

Blog Radio tổng hợp Cc2

Cuộc “hành trình tìm dấu vết xưa và nay Thăng Long – Đông Đô – Hà Nội”, như lời nói vui của tôi và em, bắt đầu bằng những bước chân quanh Hồ Gươm. Ngay buổi sáng đầu, tôi đã nếm mùi kiểu người nước ngoài, mới đi vài bước chân, em nằng nặc đòi tôi phải đưa đi mua bản đồ Hà Nội, dù tôi nói rằng Hà Nội tôi thuộc như lòng bàn tay. Vâng, thì chiều, mua thì mua, cho em vui. Cầm bản đồ trên tay, em hỏi tôi “Chỗ mình đứng là ở đâu?”. Tôi chấm một nét mực, em thích thú vẽ luôn hai hình người bé tí, một trai một gái nắm tay nhau, dợm chân bước theo chiều mũi tên dọc Hồ Gươm. Em nói đó là tôi và em… để sau này khi trở lại bên kia, em còn nhớ đã đi đến đâu cùng tôi. Chưa hết, em giao tôi một cái máy ghi âm nhỏ xíu, có dây micro bé tí ti, em bảo tôi bỏ máy vào túi áo, kẹp micro vào miệng túi, tôi có thể vừa đi vừa nói thoải mái, em còn để dành nghe lại nhiều lần, “Nghe anh nói hay lắm, em học thêm tiếng Việt, và khi để nhớ anh, em mở ra nghe…”. Tôi đã kể cho em nghe những gì liên quan đến Hồ Gươm, tại sao mang tên như thế, vì sao có cầu Thê Húc, đền Ngọc Sơn, tháp Bút, đài Nghiên…, Tháp Rùa sao là biểu tượng của Hà Nội… Tôi còn đọc cho em nghe vài bài thơ, hát em nghe mấy khúc hát về Hồ Gươm. Lặng im bên tôi, em không nói gì. Đi giáp một vòng hồ, khi dừng chân bên tượng đài “Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”, nhìn sang đài Nghiên, tháp Bút, em chầm chậm nói:

- Chỉ chưa đầy 2km chu vi mà dày đặc huyền thọai, truyền thuyết, sự tích tồn tại, sống cùng trời đất nơi này. Thế thì cả Hà Nội, mỗi viên gạch, mỗi bước chân là một câu chuyện về Hà Nội. Biết bao giờ kể mới hết.

Blog Radio tổng hợp Cc3

Em chợt hỏi tôi:

- Nếu cho anh tưởng tượng. Anh sẽ viết gì bằng ngọn bút “viết vào trời xanh” kia?

- Sao em hỏi khó thế. Anh chưa nghĩ kịp. Nếu là em, em viết gì?

- Em sẽ viết hết những huyền thọai, truyền thuyết, những câu chuyện xưa nay về Hà Nội, đất và người, để vĩnh viễn in trên mây trời, để bất cứ người Việt nào dù ở tận cùng trời cuối đất, nhìn lên bầu trời mây đều như thấy cả Hà Nội.

- Ý tưởng của em còn thần thoại hơn cả thần thoại. Em bắt đầu thích Hà Nội chưa?

- Em thích từ hôm qua. Đường đi, trời tối không thấy gì. Nhưng em ngửi trong gió thoang thoảng mùi thơm lạ lắm. Chưa bao giờ được biết. Chú Nguyễn nói đó là mùi lúa làm sữa để tạo thành hạt thóc gạo. Hà Nội được ôm ấp bằng những ruộng lúa. Hôm nào anh đưa em đi xem lúa mọc nhé.

Ngôn ngữ của em diễn đạt tự nhiên làm tôi phì cười, nhưng cảm nhận của em về Hà Nội, dù chỉ mới sơ qua những giờ phút đầu đã thật tinh tế, đầy cảm xúc. Chỉ có thể có ở một tâm hồn mang sẵn tình yêu Hà Nội trong tiềm thức.

Đưa em đến Văn Miếu – Quốc Tử Giám – Đó cũng là một kỷ niệm khó quên và chắc không khi nào gặp lại. Cũng như các nơi khác, tôi kể em nghe về lai lịch về ý nghĩa, những câu chuyện kể, những nhân vật ở đây. Em lắng nghe tôi nói và quan sát kỹ lưỡng, đặc biệt là những hàng bia đá trên lưng Rùa, chăm chú một lúc lâu, em níu tôi hỏi:

- Anh ơi, tại sao ông Rùa không giống nhau, ông cúi đầu, ông ngoảnh mặt, ông ngóc đầu cao, ông vươn cổ, có ông to ông bé, ông nhắm mắt, ông há miệng… Ông Rùa Hồ Gươm có giống các ông Rùa ở đây? Anh có thấy trên vài tấm bia có mấy dòng chữ bị xóa, những chữ đó nói gì?

Tôi toát mồ hôi hột, dù trời Hà Nội cuối thu se se lạnh. Tôi chưa nghe ai hỏi như thế bao giờ. Những câu hỏi của em đủ để cho mấy luận án tiến sĩ, tôi không đủ dữ liệu để trả lời các câu hỏi đó. Đành khất lại, về nhà tìm thêm tài liệu, hoặc các chuyên gia Hà Nội học để có câu trả lời cho em.

Blog Radio tổng hợp Cc4

Một chuyện vui đến. Có đoàn khách nước ngoài, đi theo là bốn cô cậu sinh viên khoa Du lịch thực tập, vô tình tôi và em đứng lẫn với họ. Chẳng hiểu nghe các sinh viên kia nói gì, em bỗng thì thầm vào tai tôi: “Mình trêu họ nhé!”, rồi quay sang nói với các vị khách bên cạnh bằng ngôn ngữ của họ. Em nói những gì tôi đã kể cho em nghe về nơi này. Và như phép lạ, cả đoàn khách dồn lại bao tròn xung quanh em. Khi em đi tiếp, họ tự động theo em, rồi như một trò chơi vui vẻ, tôi cũng hùa vào với em, tôi nói tiếng Việt, em dịch lại cho các vị khách, bốn cô cậu sinh viên đi cùng chỉ biết nhìn ngưỡng mộ. Hết một vòng Văn Miếu – Quốc Tử Giám, đoàn khách thích thú bởi được biết nhiều hơn những gì họ nghĩ, bốn cô cậu sinh viên kia rụt rè: “Anh chị là…?” Em cười thật tươi, nắm chặt tay tôi, nói đúng giọng Hà Nội cứ êm mượt dịu nhẹ, nhưng không giấu nổi vẻ hãnh diện hơi trẻ con: “Anh chị là người Hà Nội”… Còn tôi, cái cảm giác được làm “guide tour” đặc biệt bên cạnh em, một cô gái cũng thật đặc biệt, thật khó diễn tả thành lời.

“Gió đưa cành trúc la đà

Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương

Mịt mù khói tỏa ngàn sương

Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ…”

Em mơ màng:

- Hồi bé, em thường nghe mẹ đọc, rồi ngân nga như hát, em không hiểu, nhưng nghe rất du dương, sau này hỏi mẹ, mẹ nói đó là câu hát về quê hương, là nhà của mẹ. Em “về nhà”, nhưng chưa biết, anh đưa em đi nhé.

Tôi đưa em đến nơi câu ca dao nằm lòng của Hà Nội xưa, giải thích cặn kẽ ý nghĩa câu ca, những địa danh một thời vang bóng. Và may trong ồn ào quay cuồng của thời “kinh tế thị trường” hôm nay, nơi ấy vẫn còn giữ được phảng phất hồn xưa bóng cổ. Nhưng có lẽ tôi phải cảm ơn em, chính em đã đánh thức trong tôi những góc kín bị che lấp, chai mòn bởi cuộc sống phù phiếm, bon chen vật vã nghiệt ngã, tình cảm với Hà Nội nhen nhóm lại như ngọn lửa ấm áp, những tưởng bị tắt đi không còn cảm xúc gì với các giá trị tinh thần mà thời buổi này bị xếp như một thứ xa xỉ phẩm trong bảo tàng. Em - cô gái Việt sinh ra và lớn lên ở xứ người, mỗi bước chân “về nhà” lần đầu, như em hay nói, chỉ biết Hà Nội qua lời bố mẹ kể trong ký ức và hồi niệm, thế mà em đắm say từng viên gạch lát đường phố cổ, em si mê những vòm lá đan nhau che ô những vỉa hè, em say sưa với những huyền thọai, truyền thuyết về Hà Nội cả nghìn năm tuổi tinh tế, sâu sắc đến lạ lùng.

Một chiều ngắm hoàng hôn trên bờ đê Sông Hồng. Mùa nước lớn, con sông đỏ ngầu, sóng cồn lớp lớp đuổi nhau cuốn băng băng, nhìn dòng sông vừa hoang dại vừa dũng mãnh trái ngược với những hàng tre xanh ngắt hiền hòa bao bọc các thôn làng ven sông. Ngồi giữa vuông cỏ mượt bờ đê, em ngây ngất ngắm vẻ đẹp dữ dội của sông, cạnh bên chỗ tôi và em là mấy chú bò thong thả gặm cỏ, lơ đãng nhìn mặt trời rơi xuống bên kia dãy núi xa mờ. Em từ từ khép hờ đôi mắt… Và nói thầm thì:

- Anh có thấy trong gió mùi thơm không? Em nhớ rồi. Mùi của lúa làm sữa ngậm hạt, còn có cả mùi ngô non thơm mát.

Bất ngờ, em ôm lấy tôi.

- Em hạnh phúc quá. Em đã có quê hương không chỉ là qua lời mẹ. Em thích tên em Hồng Hà… Là Sông Hồng, là Hà Nội… Anh Trần, em ước được như anh, được sống ở Hà Nội.

Bố mẹ em là người Hà Nội, lưu lạc xứ người non nửa thế kỷ, tất cả tình yêu Hà Nội, ký ức về quê nhà họ dồn vào cô con gái xinh đẹp Hồng Hà như một mơ ước Hà Nội thuở ấu thơ, như trái tim họ luôn hướng về Hà Nội.

- Bố mẹ em hay kể cho em nghe về Hà Nội, em có hình dung trong trí tưởng tượng Hà Nội như một kinh thành cổ đầy bí mật, có lúc như một pháo đài kiên cường không chịu khuất phục kẻ thù nào, có khi Hà Nội trong em đẹp như bài thơ… nhưng em không thể tưởng tượng Hà Nội thật sự có hình dáng ra sao. Em rất muốn biết Hà Nội thật, mấy năm trước chú Nguyễn qua chơi, nói em phải học tiếng Việt mới cho “về nhà” về Hà Nội. Khi em chọn đề tài cho luận văn – Hà Nội là tên cháy bỏng trong em. Em là người Hà Nội, em phải “về nhà”. Em yêu Hà Nội. Em yêu anh nữa...

Tôi như bị cuốn vào dòng cảm xúc của em. Tôi không cảm thấy khoảng cách xa lạ với em, một Việt kiều, gần gũi, thân quen, như em và tôi cùng sinh ra lớn lên, cùng uống chung dòng nước sông Hồng, cùng tắm mình trong hồn phố Hà Nội của họa, của thơ, của nhạc, của những tâm hồn từ ngày đầu trong giấc mơ “Rồng bay”, Thăng Long nghìn năm trước.



Hồng Hà… Em cũng là một dòng sông trong tôi, riêng của tôi lúc này.



Bốn tuần lễ trôi qua nhanh như một nhịp thở, khi em nói với tôi chỉ còn hai ngày nữa là em phải xa Hà Nội, trở lại bên kia. Tôi như người bị hụt hơi, hình như tôi sắp mất cái gì quý giá… Thời gian đưa em đi khắp Hà Nội không tồn tại, tôi quên mất quy luật khắc nghiệt, cứ ngỡ không có ngày và đêm… Thôi đành… tim tôi đập chậm lại.



Ngày cuối, em ngỏ ý muốn được đến ngôi nhà của tôi, một ngôi nhà ngói theo kiến trúc xưa ở ngọai thành Hà Nội, có vườn cây và rất nhiều hoa. Đó cũng là những khoảnh khắc thơ mộng tuyệt vời của tôi và em trước lúc xa. Vườn đang mùa quả, táo, ổi, hồng, na… trĩu cành, tỏa mùi thơm, tiếng chim ríu rít rộn ràng. Em hồn nhiên như một cô bé chạy từ gốc cây này sang gốc cây kia, sờ vào gốc một tí, hoặc vuốt vào cành lá một tẹo, khi nghiêng ngó gì đó trong tàn lá, còn tôi cũng như trở về cái tuổi 13, 14 trèo cây hái quả cho em ăn, với niềm vui thích không tả được. Em vừa ăn quả, vừa chạy quanh gốc cây, vừa nói:

- “Hà Nội vườn anh ăn ngon quá. Ước gì em được thế này mãi”…

Một thoáng thẫn thờ trong tôi. “Ừ… ước gì cứ thế này…”.

Tôi lấy đàn ra, ngồi cạnh gốc táo lúc lỉu quả thơm lừng, em tay cầm một nhánh lá hương nhu ngồi bên tôi. Tôi hát tặng em như món quà nhỏ. Bài hát “Người Hà Nội”, “Em ơi Hà Nội phố” và nhiều bài hát về Hà Nội. Tôi muốn em sẽ đem sang bên kia đại dương cả những giai điệu Hà Nội, và một ước muốn thầm kín, muốn em nhớ đến tôi mỗi khi nghe đâu đó những giai điệu Hà Nội đắm say này. Em bên tôi, đôi mắt to tròn trong veo như trẻ thơ, nhìn hút vào tôi. Cảm giác như không phải em nghe bằng tai, mà là em đang thu trọn cả tôi, cả khu vườn, cả những giai điệu ca từ về Hà Nội thấm vào trong em. Em nghe bằng trái tim… Em đã cảm nhận được tình tôi… Hồng Hà. Em là dòng sông làm tim tôi dậy sóng.

Chia tay trên sân bay, em cứ ôm riết lấy tôi, níu tôi không buông ra, bất chấp nhiều ánh nhìn hiếu kỳ của mọi người xung quanh, bất chấp tiếng loa của hãng hàng không nhắc hành khách mau hoàn tất thủ tục, sắp đến giờ khởi hành. Tôi lúng túng đưa mắt cầu cứu Tổng Biên tập, trong lòng thật sự muốn thời gian đừng trôi. Tổng Biên tập của tôi phải tốn khá nhiều lời động viên thuyết phục và hứa hẹn… em mới chịu rời tôi ra. Suốt bốn tuần đi với em, tôi luôn thấy nụ cười của em, giờ đây đôi mắt to tròn của em ngập đầy nước mắt…

Blog Radio tổng hợp Cc7

Thư em từ bên kia đại dương: “Anh Trần… Em nhớ Hà Nội. Em nhớ anh. Em nhớ Hà Nội. Em yêu anh…”

Còn tôi – Hồng Hà, dòng sông chảy ngầm trong tim tôi. Tôi cũng nhớ em. Nhớ hình vẽ hai người tay trong tay nhau vòng quanh Hà Nội trên tấm bản đồ. Nhớ những câu hỏi kỳ lạ của em về Hà Nội. Nhớ nụ cười có cái xóay đồng tiền đóng dấu trong tôi. nhớ đôi mắt to tròn trong veo như trẻ thơ hút hồn tôi. và tôi nhớ đến ngẩn ngơ giọng em, giọng nói Hà Nội êm mượt dịu nhẹ đến lạ lùng không giống bất kỳ ai của em.

Ngày kia, đọc trên báo: “Một nữ sinh Việt kiều, tên Hồng Hà đã bảo vệ xuất sắc và thành công luận văn thạc sĩ mang tên Thăng Long – Đông Đô – Hà Nội – Tình yêu của tôi” làm kinh ngạc cả Ban Giám Khảo và cử tọa tham dự. Nhiều Việt kiều đã không cầm được nước mắt vì xúc động. Khi trả lời phỏng vấn báo chí: “Tôi không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Nhưng tôi mang dòng máu người Hà Nội, người Việt Nam, Hà Nội là quê hương tôi, nhà của tôi, là niềm tự hào của tôi. Hà Nội còn có tình yêu của tôi – một chàng trai Hà Nội…”

Hồng Hà ơi… tôi biết, tôi hiểu em…

Tôi mong em trở về… “về nhà” như cách nói của em.

Em cũng đã ở trong trái tim tôi…

Là tình yêu của tôi.

* Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Hoài Hương
Về Đầu Trang Go down
http://gksn.info
akin01

akin01

Tổng số bài gửi : 412
Points : 746
Thanks : 22
Join date : 07/03/2010
Đến từ : Gia Kiệm thân yêu

Blog Radio tổng hợp Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Blog Radio tổng hợp   Blog Radio tổng hợp I_icon_minitimeThu May 27, 2010 10:59 pm



Yêu người cùng công ty là 10 tiếng giờ hành chính chúng ta là đồng nghiệp. Từ 8h sáng cho đến 6h chiều chúng ta gặp nhau ở công ty và đối xử với nhau như những người đồng nghiệp bình thường khác.

Yêu người cùng công ty là đến văn phòng Em chỉ biết làm việc và làm việc. Em sẽ không để nỗi nhớ thương Anh vương vấn đâu đây, không có quan tâm cho người yêu như những cặp đôi khác. Anh có nhận thấy điều này không?

Anh sẽ phải nén lòng mình, vờ nghiêm khắc khi giải quyết công việc cùng Em còn Em, phải "trưởng thành" hơn trong các mối quan hệ. Không thể nhõng nhẽo, vờ như không hiểu Anh, không thể đòi hỏi sự quan tâm như những cặp đôi yêu nhau khác. Đồng thời, mình phải hết sức tránh buôn dưa lê, dưa bở với đồng nghiệp về những tâm tư, tình cảm riêng tu để tránh nghi kỵ và nhiều rắc rối trong cuộc sống khi hai ta cùng cơ quan phải không anh!

Yêu người cùng công ty là khi Em cần hỗ trợ, người đó sẽ không phải là Anh, Em phải tự làm hoặc nhờ người khác. Không phải vì chúng ta ngại mà bởi Anh nói: "Em hoàn toàn có thể làm được việc ấy mà không cần sự hỗ trợ từ Anh, Anh tin Em". Vì điều đó mà Em thấy mình trưởng thành hơn, tự lập hơn rất nhiều từ khi yêu Anh.

Blog Radio tổng hợp Images1854301_yeudongnghuiep1Roshy20%5B1%5D

Ảnh minh họa: Roshy20
Yêu người cùng công ty, Em sẽ không phải ngồi mơ mộng xem Anh đang làm gì? không cần có những suy nghĩ rất con gái rằng " Anh có ngồi bên cô gái nào khác hay không?". Vì Em thừa biết Anh đang làm gì? đang gặp gỡ những ai...

Yêu người cùng công ty, sẽ không có những tin nhắn bất chợt: "Anh ơi! Anh đang làm gì thế? Em nhớ Anh quá à" mà chúng ta chỉ cần kín đáo đứng lên nhìn nhau và ngồi xuống tủm tỉm cười khi thấy hình ảnh nhau trong mắt đối phương.

Yêu người cùng công ty, Em biết được rằng: Không hẳn cứ yêu nhau là làm gì cùng nhau cũng hạnh phúc ví dụ như đi ăn cùng nhau, làm việc cùng nhau... mà Em biết trong các bữa ăn trưa Em đi với bạn của Em, còn Anh đi với bạn của Anh. Chúng ta không ngồi cùng bàn nhưng cùng ăn một quán và chỉ nhìn nhau đã thấy vui.

Yêu người cùng công ty là ngay sau giờ tan sở Em lại vắt vẻo sau xe Anh đủ tư thế ngồi nghiêng, ngồi thẳng rồi quàng tay qua vai Anh, chúng ta đi ăn tối, hay đi uống trà đạo như những người trầm tư lắm!

Yêu người cùng công ty là trong những cuộc Relax của công ty chúng ta có thêm một người ngầm cổ vũ. Và Em sẽ nhớ câu chuyện chúng ta cùng soạn thảo trong đợt đi Cát Bà. Em đã viết lại để sau đó Anh thức trắng đêm đọc và suy ngẫm rồi ngập tràn trong xúc cảm hạnh phúc.

Blog Radio tổng hợp Images1854309_yeudongnghiep2kutuubocah%5B1%5D

Yêu người cùng công ty là Anh biết Em ngồi ghế nhiều hay bị mỏi lưng, nên đã mua cho Em một chiếc gối thật to, thật bông để Em tựa trong giờ hay Em có thể ôm khi nào thấy lạnh.

Yêu người cùng công ty là khi Anh mua tặng Em một món quà, Em không dám khoe với bạn bè, đồng nghiệp (như trẻ con ý) vì Em ngại mọi người lại trêu chọc, gán ghép rồi bàn tán.

Yêu người cùng công ty là mỗi đầu ngày, hôm nào Em đến công ty muộn Em sẽ nhận được một tin nhắn: "Sao giờ này Em chưa đến công ty? hôm nay Em có việc gì? hay Em mệt? Em đến ngay đi, Anh nhớ Em lắm rồi".

Yêu người cùng công ty là khi Anh nghỉ ốm Em thấy văn phòng rộng hơn gấp nhiều lần, mà điều hoà hôm nay cho 20 độ sao vẫn lạnh thế? Em phải dằn lòng lắm mới có thể vùi mình vào những công việc bận rộn để nỗi nhớ kia nén lại đến cuối giờ rồi vội vã đến thăm Anh.

Yêu người cùng công ty là chả hiểu từ khi nào Anh có thêm thói quen bước chân ra khỏi phòng họp là đưa mắt về chỗ Em xem Em đang làm gì? Rồi bất chợt Em nhận được một tin nhắn lạ: "Sao nhìn Em từ đằng sau cũng thấy iu thế này?". Lúc ấy Em chả dám nhìn lên cũng biết ai đó đang đứng xa xa nhìn mình. Em đỏ mặt mỉm cười và thấy yêu công việc, yêu cuộc sống này hơn.

Yêu người cùng công ty nghĩa là khi Em mỉm cười vui vẻ Anh cũng thấy vui lây. Và chúng ta lại cùng hào hứng làm việc. Những khi ấy Em thấy điện thoại rung và xuất hiện tin nhắn: "Em ơi! Sao cuộc sống đáng yêu đến dường này?"

Yêu người cùng công ty nghĩa là những tối Em đi học, còn Anh về nhà với gia đình mà cứ “gào” lên là “Anh đang Nhớ em quá đây này”. Rồi thảo nào Anh cũng bỏ tin nhắn của Em ra đọc và tủm tỉm cười.

Yêu người cùng công ty nghĩa là điện thoại Em ngập tràn những tin nhắn ngộ nghĩnh đáng yêu như thế, khiến Em luôn mỉm cười. Má Em thêm sắc hồng và môi Em luôn chúm chím. Còn Anh, dần trở lên thân thiện hơn, gần gũi với mọi người hơn.

Blog Radio tổng hợp Images1854316_yeudongnghiep3riderget6%5B1%5D

Từ khi Yêu người cùng công ty mẹ thấy Anh hay cười một mình, bố thấy Anh chững chạc hơn, sống có trách nhiệm hơn với gia đình. Từ ngày Yêu người cùng công ty bạn bè thấy Anh tự tin lên hẳn, vui vẻ lên hẳn (tất nhiên rồi!).

Còn Em, từ khi yêu người cùng công ty, Em không chỉ đảm đang hơn khi làm việc nhà, Em còn chăm chỉ hơn trong việc cơ quan. Anh thấy Em biết quan tâm đến đồng nghiệp hơn, năng động hơn trong công việc. Anh phải thốt lên rằng: “Anh rất tự hào vì người yêu Anh”

Yêu người cùng công ty, Em nhạy cảm hơn trong các mối quan hệ, nhạy cảm hơn với những xúc cảm của mìnhnên đôi khi Anh thấy Em hồn nhiên nhưng đôi khi lại thấy thật trầm tư, sâu sắc.

Yêu người cùng công ty không chỉ có những điều nhỏ bé đáng yêu như thế Anh nhỉ? Bởi những lúc mình giận nhau, Em mặt mày bí xị rồi nổi cáu tùm lum. Anh thì lạnh lùng vùi mình vào công việc, chỉ thi thoảng len lén nhìn Em thở dài. Anh phải nén lòng mình đợi đến cuối giờ kéo Em về nhà và mình lại cùng ngồi nói chuyện thẳng thắn với nhau. Khi ấy Em có thể giận hờn, có thể oà khóc nhưng rồi Anh biết chúng ta sẽ làm hoà ngay sau đó.

Yêu người cùng công ty là khi áp lực doanh số đè nặng vai. Anh phờ phạc vì chạy taget, Em cũng mệt mỏi vì áp lực công việc. Những tối chở nhau qua sân Mỹ Đình ta chỉ lặng lẽ ngồi bên nhau ngắm sao trời cùng những cánh diều vi vút, hít hà hương cỏ mật để tìm kiếm sự bình an. Em sẽ lại ngủ ngon lành trên vai Anh nhỉ? Phần vì mệt, phần vì gió mát, nhưng nguyên do chính là...là...vai Anh quá bình yên đấy!

Yêu người cùng công ty, công việc sẽ ở lại sau cánh cửa văn phòng khi tan sở. Anh và Em không có thói quen bàn về công việc sau khi hết giờ. Việc ai người ấy làm và tự khẳng định bản thân.

- Yêu người cùng công ty...

- Yêu người cùng công ty...

Yêu người cùng công ty đặc biệt thế đó. Nhưng Em biết nếu chúng ta yêu nhau chân thành thì dù có khó khăn thế nào Em cũng nhìn thấy trong ấy là niềm hạnh phúc. Hạnh phúc từ những điều giản dị như Anh từng nói: Cuộc sống của Anh thay đổi và bắt đầu đặc biệt hơn từ khi có Em.

Yêu người cùng công ty là khi sinh nhật Anh, Em phải làm thế này này, nhờ gió gửi niềm yêu thương, nhờ Blog radio gửi tới Anh những tâm sự tận đáy lòng Em. Em biết đây sẽ là món quà đặc biệt nhất anh nhận được từ trước đến giờ. Và Anh sẽ hiểu rằng: “Với Em, Anh quan trọng nhường nào”.


Về Đầu Trang Go down
http://gksn.info
akin01

akin01

Tổng số bài gửi : 412
Points : 746
Thanks : 22
Join date : 07/03/2010
Đến từ : Gia Kiệm thân yêu

Blog Radio tổng hợp Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Blog Radio tổng hợp   Blog Radio tổng hợp I_icon_minitimeTue Aug 03, 2010 4:51 am




Email của bạn đọc Ngọc Nga [celano.ns3@...]: Đây là một truyện ngắn mà tôi rất thích, nội dung và ý nghĩa của câu truyện đã cho tôi thấm thía được rất nhiều điều, và tôi nghĩ nó cũng thật sự bổ ích cho những ai đã, đang và sẽ làm vợ đấy.

Vì vậy, tôi gửi câu chuyện này đến blog radio để câu chuyện này được nhiều người biết đến hơn, để rồi cùng nhau suy ngẫn và trao đổi ý kiến với nhau. Rất mong chương trình blog radio sẽ đăng tải câu chuyện này.. Tôi rất thích nghe chương trình blog radio bởi giọng đọc rất hay và những câu chuyện rất ý nghĩa.

Blog Radio số 102 mang tới các bạn một truyện dịch được bạn đọc Ngọc Nga sưu tầm, đánh máy lại và gửi tới Blog Radio:

Tôi đang chăm chú xem ti vi thì anh lên tiếng: “Chúng ta ly hôn đi!”.

Lúc anh nói câu đó, nét mặt anh rất nghiêm túc, giọng nói bình thản rành rọt đến từng chữ, chẳng hề giống một câu nói đùa. Ý nghĩ xuất hiện đầu tiên trong tôi lúc đó là: Có lẽ anh chơi cổ phiếu lỗ lớn, hoặc là phát hiện ra mình mắc một căn bệnh hiểm nghèo nào đó… hoặc bất kỳ một lý do gì giống như trong phim Hàn Quốc mà sợ lien lụy đến tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh và lắc đầu, thể hiện quyết tâm sẽ cùng anh vượt qua tất cả mọi khó khăn trong cuộc sống.

Câu nói thứ hai của anh thực sự khiến tôi như rơi vào địa ngục:

“Anh đã yêu người khác rồi, xin lỗi em!”.

“Từ bao giờ vậy?” – Tôi cố gắng không để giọng nói của mình quá lớn.

“Nửa năm rồi. Quen trong một lần đi du lịch. Cô ấy là hướng dẫn viên, rất trong sáng và cũng nhiệt tình”.

Có lẽ ý thức được mình đang tán dương qua nhiều về một người con gái khác trước mặt vợ, anh không nói gì nữa, nhìn tôi với ánh mắt dò xét. “Anh yêu cô ta bao nhiêu?”

“Rất yêu, mười phần yêu!”

“Vậy cô ta có yêu anh không?”

“Yêu!”

Tôi không hỏi thêm gì nữa. Bởi lẽ hỏi càng rõ ràng, thì nỗi đau trong tim càng lớn. Chi bằng giữ lại cho mình chút thể diện. Nhớ lại những ngày hai đứa yêu nhau, biết bao là niềm vui và hạnh phúc. Nhưng giờ đây, người ta đã đi theo tiếng gọi khác, không còn muốn bước chung đường với mình vậy tôi còn cố níu giữ để làm gì? Tôi thở một hơi thật dài: “Tất cả cứ làm theo ý anh đi? Có người thay tôi vác gánh nợ như anh, tôi thực sự cảm ơn còn không hết!”.


Anh trợn tròn mắt nhìn tôi. Anh biết tôi hoàn toàn không phải người phụ nữ dễ dãi, thậm chí còn rất khắt khe với những chuyện nhỏ nhặt. “Thực ra tôi cũng đã chán anh rồi. Anh coi tôi không ra gì, vậy thì đừng hy vọng hình ảnh của anh trong tôi còn nguyên vẹn như xưa?”


Anh không nói gì, khuôn mặt hổ thẹn cúi gằm không dám nhìn tôi. Anh đã quyết định để lại tất cả mọi thứ trong căn nhà này cho tôi và con.

Trước ngày ra tòa làm thủ tục ly hôn, anh hẹn tôi ra ngoài ăn cơm. Chỉ vài chén rượu nhỏ đã khiến anh nói nhiều hơn lúc trước. Anh nói muốn nghe thấy lời chúc phúc của tôi. Trong cả bữa ăn anh đều chủ động nói về người con gái kia. Rằng cô ấy tràn đầy sức sống mãnh liệt của tuổi xuân phơi phới, ở bên cô ấy anh cảm giác như bị sức thanh xuân của cô ấy đốt cháy… Tôi nhớ lại ngày trước, mình cũng đã từng là cô gái trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy sức sống, vẻ đẹp ấy, sức sống ấy cũng đã từng lôi cuốn anh mạnh mẽ như thế. Tôi và cô gái ấy chỉ cách nhau có mười năm, vậy mà đã bị gán “mác” tình cũ.

“Cô ây rất ngây thơ, chỉ một chút việc nhỏ đã khiến cô ấy có cảm giác thỏa mãn. Có lần vào hội chự chơi trò phi tiêu được thưởng một bánh xà phòng; có lần anh tặng cô chiếc đồng hồ điện tử học sinh, dẫn cô ấy đi ăn xủi cảo… chỉ những việc nhỏ như vậy thôi mà cô ấy đã cảm thấy vui sướng vô cùng. Ở bên cô ấy anh cảm thấy rất thoải mái. Anh có thể hút thuốc cho đến khi căn phòng dày đặc khói thuốc. Anh cũng có thể chơi bài, uống rượu cùng với đồng nghiệp cả đêm…” - Anh lim dim đôi mắt và đang tự thưởng thức hạnh phúc trong men rượu ngà ngà. Tôi nhìn nét mặt thoáng hạnh phúc của anh khi đó, không sao giận dữ nổi. Tôi bỗng thấy mình giống như một bà bảo mẫu già khó tính, xét nét từng chi tiết nhỏ. Tôi vặn vẹo anh từng khoản tiền chi tiêu trong nhà. Mua một đôi tất cũng phải đắn đo xem nơi nào rẻ nhất. Tôi không cho anh hút thuốc, cấm anh uống rượu càng phản đối anh tụ tập đánh bài với bạn bè.

“Ở bên cô ấy anh cảm thấy con tim mình đạp nhanh hơn. Làm việc gì cũng tràn đầy khí thế” - Anh vừa vười vừa nói trong hơi rượu.

Tôi ngắt lời anh:

“Cũng tốt thôi! Từ giờ về sau, em sẽ chú ý nhiều hơn đến bản thân mình. Em sẽ bớt thời gian là quần áo cho anh, thắt cà vạt cho anh để tranh thủ trang điểm cho mình; em sẽ bớt tiền mua quần áo cho anh để chọn cho mình một vài bộ thời trang em thích; em cũng không quá chú trọng vào bữa cơm cho anh. Thích thì em nấu cơm, không thích em và con sẽ đi ăn hàng, em cũng sẽ không lo sức khỏe anh thế nào khi hút thuốc, uống rượu nữa; em cũng mặc kệ không giặt chăn mỗi lần anh say rượu và nôn ra, cũng không khóc và đi tìm anh mỗi góc phố khi anh không về nhà nữa; em sẽ không lo xem bên nhà anh hôm nay có ai mừng thọ, ngày kia ai lấy vợ; em cũng sẽ không gửi tiền cho bố mẹ anh nữa. Mỗi năm cũng chẳng theo anh ngồi xe đến nửa ngày, xách túi to túi nhỏ về quê để lo bữa cơm mừng thọ cho ba mẹ anh… Đúng thế, ly hôn rồi em bớt đi bao nhiêu gánh nặng. Thật tốt!” - Tôi dứt lời cũng là lúc những giọt nước mắt thi nhau trào ra. Còn anh, dường như đã thoát khỏi men say, lặng người nhìn tôi đầy kinh ngạc.


Tôi đã cố gắng tỏ ra lạnh lùng. Nhưng một chút rượu đã khiến tôi không kìm được lòng nói ra tất cả. Tôi lại cười: “Ly hôn đi! Xem ly hôn rồi anh có thể đắc ý được bao lâu? Anh rất yêu cô ấy, yêu mười phần. Và cô ấy cũng mười phần yêu anh? Hai người ở bên nhau, chỉ cần sống với nhau vài năm, xem trái tim anh còn có thể loạn nhịp đập vì cô ấy nữa không. Tất cả những gì cô ấy mang lại cho anh bây giờ, là những gì tôi mang lại cho anh mười năm trước. Anh hãy cắt đứt mối liên hệ giữa hai chúng ta và bắt đầu cuộc sống mới. Đợi khi anh bắt đầu cuốc sống mới với cô ấy rồi, anh sẽ phát hiện ra rằng, anh chỉ đi lại con đường mà chúng ta đã từng đi qua trước kia mà thôi”

“Em say rồi!” - Anh nghiêm giọng nói với tôi.

“Trước đây em không ngây thơ trong sáng ư? Em không xinh đẹp trẻ trung sao? Em quý trọng từng thứ mà anh tặng cho em, chiếc nhẫn bằng đồng, một quyển sách, chiếc bút lông và em cũng không quản trời lạnh đan cho anh chiếc găng tay len. Em cũng từng rất yêu anh, yêu mười phần. Nhưng bước vào hôn nhân, vai trò của người phụ nữ càng trở nên phức tạp hơn. Ngoài tình yêu còn có cả trách nhiệm. Vì vậy, khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể chuyên tâm yêu anh mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ của họ, còn thêm một phần nữa cho con cái. Và như thế, mười phần tình yêu sau khi bước qua hôn nhân, chỉ còn lại bẩy phần…” - Tôi chẳng còn nhớ mình đã nói những gì nữa. Bởi men rượu khi ấy đã làm tôi choáng váng…

Cuối cùng chúng tôi không ly hôn. Tôi chấm dút mối quan hệ với cô gái trẻ kia và trở về bên vợ của mình. Lúc tỉnh táo tôi không lý trí bằng lúc say rượu và lúc say rượu lại càng thông minh hơn lúc tỉnh táo…
Về Đầu Trang Go down
http://gksn.info
akin01

akin01

Tổng số bài gửi : 412
Points : 746
Thanks : 22
Join date : 07/03/2010
Đến từ : Gia Kiệm thân yêu

Blog Radio tổng hợp Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Blog Radio tổng hợp   Blog Radio tổng hợp I_icon_minitimeTue Aug 03, 2010 4:55 am



Blog Radio - "Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan" - câu nói cửa miệng này nhiều khi làm người ta ái ngại đắn đo nhưng với Em, từ khi gặp Anh, làm việc cùng Anh, rồi… yêu Anh - người đồng nghiệp của Em - thì cuộc sống, cảm xúc có thêm nhiều màu sắc lắm đấy, Anh biết không? Vì Em nhận thấy nhiều điều thật thú vị, này nhé:

Yêu người cùng công ty là 10 tiếng giờ hành chính chúng ta là đồng nghiệp. Từ 8h sáng cho đến 6h chiều chúng ta gặp nhau ở công ty và đối xử với nhau như những người đồng nghiệp bình thường khác.

Yêu người cùng công ty là đến văn phòng Em chỉ biết làm việc và làm việc. Em sẽ không để nỗi nhớ thương Anh vương vấn đâu đây, không có quan tâm cho người yêu như những cặp đôi khác. Anh có nhận thấy điều này không?

Anh sẽ phải nén lòng mình, vờ nghiêm khắc khi giải quyết công việc cùng Em còn Em, phải "trưởng thành" hơn trong các mối quan hệ. Không thể nhõng nhẽo, vờ như không hiểu Anh, không thể đòi hỏi sự quan tâm như những cặp đôi yêu nhau khác. Đồng thời, mình phải hết sức tránh buôn dưa lê, dưa bở với đồng nghiệp về những tâm tư, tình cảm riêng tu để tránh nghi kỵ và nhiều rắc rối trong cuộc sống khi hai ta cùng cơ quan phải không anh!

Yêu người cùng công ty là khi Em cần hỗ trợ, người đó sẽ không phải là Anh, Em phải tự làm hoặc nhờ người khác. Không phải vì chúng ta ngại mà bởi Anh nói: "Em hoàn toàn có thể làm được việc ấy mà không cần sự hỗ trợ từ Anh, Anh tin Em". Vì điều đó mà Em thấy mình trưởng thành hơn, tự lập hơn rất nhiều từ khi yêu Anh.

Yêu người cùng công ty, Em sẽ không phải ngồi mơ mộng xem Anh đang làm gì? không cần có những suy nghĩ rất con gái rằng " Anh có ngồi bên cô gái nào khác hay không?". Vì Em thừa biết Anh đang làm gì? đang gặp gỡ những ai...

Yêu người cùng công ty, sẽ không có những tin nhắn bất chợt: "Anh ơi! Anh đang làm gì thế? Em nhớ Anh quá à" mà chúng ta chỉ cần kín đáo đứng lên nhìn nhau và ngồi xuống tủm tỉm cười khi thấy hình ảnh nhau trong mắt đối phương.

Yêu người cùng công ty, Em biết được rằng: Không hẳn cứ yêu nhau là làm gì cùng nhau cũng hạnh phúc ví dụ như đi ăn cùng nhau, làm việc cùng nhau... mà Em biết trong các bữa ăn trưa Em đi với bạn của Em, còn Anh đi với bạn của Anh. Chúng ta không ngồi cùng bàn nhưng cùng ăn một quán và chỉ nhìn nhau đã thấy vui.

Yêu người cùng công ty là ngay sau giờ tan sở Em lại vắt vẻo sau xe Anh đủ tư thế ngồi nghiêng, ngồi thẳng rồi quàng tay qua vai Anh, chúng ta đi ăn tối, hay đi uống trà đạo như những người trầm tư lắm!

Yêu người cùng công ty là trong những cuộc Relax của công ty chúng ta có thêm một người ngầm cổ vũ. Và Em sẽ nhớ câu chuyện chúng ta cùng soạn thảo trong đợt đi Cát Bà. Em đã viết lại để sau đó Anh thức trắng đêm đọc và suy ngẫm rồi ngập tràn trong xúc cảm hạnh phúc.

Yêu người cùng công ty là Anh biết Em ngồi ghế nhiều hay bị mỏi lưng, nên đã mua cho Em một chiếc gối thật to, thật bông để Em tựa trong giờ hay Em có thể ôm khi nào thấy lạnh.

Yêu người cùng công ty là khi Anh mua tặng Em một món quà, Em không dám khoe với bạn bè, đồng nghiệp (như trẻ con ý) vì Em ngại mọi người lại trêu chọc, gán ghép rồi bàn tán.

Yêu người cùng công ty là mỗi đầu ngày, hôm nào Em đến công ty muộn Em sẽ nhận được một tin nhắn: "Sao giờ này Em chưa đến công ty? hôm nay Em có việc gì? hay Em mệt? Em đến ngay đi, Anh nhớ Em lắm rồi".

Yêu người cùng công ty là khi Anh nghỉ ốm Em thấy văn phòng rộng hơn gấp nhiều lần, mà điều hoà hôm nay cho 20 độ sao vẫn lạnh thế? Em phải dằn lòng lắm mới có thể vùi mình vào những công việc bận rộn để nỗi nhớ kia nén lại đến cuối giờ rồi vội vã đến thăm Anh.

Yêu người cùng công ty là chả hiểu từ khi nào Anh có thêm thói quen bước chân ra khỏi phòng họp là đưa mắt về chỗ Em xem Em đang làm gì? Rồi bất chợt Em nhận được một tin nhắn lạ: "Sao nhìn Em từ đằng sau cũng thấy iu thế này?". Lúc ấy Em chả dám nhìn lên cũng biết ai đó đang đứng xa xa nhìn mình. Em đỏ mặt mỉm cười và thấy yêu công việc, yêu cuộc sống này hơn.

Yêu người cùng công ty nghĩa là khi Em mỉm cười vui vẻ Anh cũng thấy vui lây. Và chúng ta lại cùng hào hứng làm việc. Những khi ấy Em thấy điện thoại rung và xuất hiện tin nhắn: "Em ơi! Sao cuộc sống đáng yêu đến dường này?"

Yêu người cùng công ty nghĩa là những tối Em đi học, còn Anh về nhà với gia đình mà cứ “gào” lên là “Anh đang Nhớ em quá đây này”. Rồi thảo nào Anh cũng bỏ tin nhắn của Em ra đọc và tủm tỉm cười.

Yêu người cùng công ty nghĩa là điện thoại Em ngập tràn những tin nhắn ngộ nghĩnh đáng yêu như thế, khiến Em luôn mỉm cười. Má Em thêm sắc hồng và môi Em luôn chúm chím. Còn Anh, dần trở lên thân thiện hơn, gần gũi với mọi người hơn.

Từ khi Yêu người cùng công ty mẹ thấy Anh hay cười một mình, bố thấy Anh chững chạc hơn, sống có trách nhiệm hơn với gia đình. Từ ngày Yêu người cùng công ty bạn bè thấy Anh tự tin lên hẳn, vui vẻ lên hẳn (tất nhiên rồi!).

Còn Em, từ khi yêu người cùng công ty, Em không chỉ đảm đang hơn khi làm việc nhà, Em còn chăm chỉ hơn trong việc cơ quan. Anh thấy Em biết quan tâm đến đồng nghiệp hơn, năng động hơn trong công việc. Anh phải thốt lên rằng: “Anh rất tự hào vì người yêu Anh”

Yêu người cùng công ty, Em nhạy cảm hơn trong các mối quan hệ, nhạy cảm hơn với những xúc cảm của mìnhnên đôi khi Anh thấy Em hồn nhiên nhưng đôi khi lại thấy thật trầm tư, sâu sắc.

Yêu người cùng công ty không chỉ có những điều nhỏ bé đáng yêu như thế Anh nhỉ? Bởi những lúc mình giận nhau, Em mặt mày bí xị rồi nổi cáu tùm lum. Anh thì lạnh lùng vùi mình vào công việc, chỉ thi thoảng len lén nhìn Em thở dài. Anh phải nén lòng mình đợi đến cuối giờ kéo Em về nhà và mình lại cùng ngồi nói chuyện thẳng thắn với nhau. Khi ấy Em có thể giận hờn, có thể oà khóc nhưng rồi Anh biết chúng ta sẽ làm hoà ngay sau đó.

Yêu người cùng công ty là khi áp lực doanh số đè nặng vai. Anh phờ phạc vì chạy taget, Em cũng mệt mỏi vì áp lực công việc. Những tối chở nhau qua sân Mỹ Đình ta chỉ lặng lẽ ngồi bên nhau ngắm sao trời cùng những cánh diều vi vút, hít hà hương cỏ mật để tìm kiếm sự bình an. Em sẽ lại ngủ ngon lành trên vai Anh nhỉ? Phần vì mệt, phần vì gió mát, nhưng nguyên do chính là...là...vai Anh quá bình yên đấy!

Yêu người cùng công ty, công việc sẽ ở lại sau cánh cửa văn phòng khi tan sở. Anh và Em không có thói quen bàn về công việc sau khi hết giờ. Việc ai người ấy làm và tự khẳng định bản thân.

- Yêu người cùng công ty...

- Yêu người cùng công ty...

Yêu người cùng công ty đặc biệt thế đó. Nhưng Em biết nếu chúng ta yêu nhau chân thành thì dù có khó khăn thế nào Em cũng nhìn thấy trong ấy là niềm hạnh phúc. Hạnh phúc từ những điều giản dị như Anh từng nói: Cuộc sống của Anh thay đổi và bắt đầu đặc biệt hơn từ khi có Em.

Yêu người cùng công ty là khi sinh nhật Anh, Em phải làm thế này này, nhờ gió gửi niềm yêu thương, nhờ Blog radio gửi tới Anh những tâm sự tận đáy lòng Em. Em biết đây sẽ là món quà đặc biệt nhất anh nhận được từ trước đến giờ. Và Anh sẽ hiểu rằng: “Với Em, Anh quan trọng nhường nào”.
Về Đầu Trang Go down
http://gksn.info
akin01

akin01

Tổng số bài gửi : 412
Points : 746
Thanks : 22
Join date : 07/03/2010
Đến từ : Gia Kiệm thân yêu

Blog Radio tổng hợp Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Blog Radio tổng hợp   Blog Radio tổng hợp I_icon_minitimeMon Oct 25, 2010 3:09 pm

Về Đầu Trang Go down
http://gksn.info
akin01

akin01

Tổng số bài gửi : 412
Points : 746
Thanks : 22
Join date : 07/03/2010
Đến từ : Gia Kiệm thân yêu

Blog Radio tổng hợp Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Blog Radio tổng hợp   Blog Radio tổng hợp I_icon_minitimeTue Jun 21, 2011 3:52 pm




Bạn thân mến!

Cuộc sống bộn bề dù nhiều lo toan bận rộn nhưng chắc hẳn ai trong chúng ta cũng có những góc nhỏ để cất giữ những khoảng lặng của riêng mình, nơi lưu giữ những mảng màu tâm hồn ít ai có thể chạm tới. Nếu đã lâu bạn chưa dành cho mình một chút thời gian với khoảng lặng ấy, mời bạn cùng lắng nghe và cảm nhận với Blog Radio của tuần này: Những khoảng lặng cuộc sống với những mẩu chuyện nhỏ, những lời khuyên giản dị để tạo nên hạnh phúc, nhữnng bản nhạc nhẹ nhàng và một tâm sự đầy ắp yêu thương của một cô gái dành cho khoảng lặng của mình.

Bởi vì: " Cuộc sống luôn cần những khoảng lặng để lắng nghe lòng mình, hiểu mình và hiểu những cung bậc của cuộc sống!"

Hãy làm nên hạnh phúc từ những điều giản dị:

Hãy xua tan những nỗ buồn, nếu lỗi lầm không thể sửa chữa được thì hãy ghi nhận nó như một bài học quý giá, để bạn có thể tự tin nói rằng: "Tôi vẫn còn cơ hội để làm tốt hơn mà!"

Hãy nhớ lại cảm giác bình yên khi ngắm hoàng hôn, sảng khoái khi hòan thành công việc, hân hoan khi nhận được một món quà yêu thích, e thẹn khi ánh mắt một ai nhìn bạn hay sự sẻ chia ngọt ngào của người bạn thân... để thấy rằng bạn là một người hạnh phúc.

Hãy mang hạnh phúc đến những người xung quanh bạn, vì như thế chắc chắn bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Hãy luôn nhớ đến những người đã giúp đỡ bạn thành đạt như hôm nay, vì như thế tâm hồn bạn sẽ hạnh phúc hơn. Phê phán, chỉ trích những sai lầm của người khác chỉ làm nảy sinh những cảm giác tiêu cực trong lòng bạn mà thôi.

Đừng cố gắng tranh giành hạnh phúc, vì hạnh phúc trọn vẹn chỉ có từ những điều gảin dị mà mình có thể có được.

Hãy gạt bỏ tính ganh tị âm ỉ trong lòng bạn, vì nếu cứ mãi tị hiềm, bạn sẽ không bao giờ có được niềm vui để nhận ra và tận hưởng hạnh phúc của mình... Và điều quan trọng bạn hãy nhớ, đó là: "HẠNH PHÚC CHỈ LÀ MỘT KHÁI NIỆM TƯƠNG ĐỐI" - Hãy làm nên hạnh phúc từ những điều giản dị...

Blog Radio tổng hợp MIA_1547

Khoảng lặng: Anh và em
Nhiều khi em cũng đã thử đi tìm khoảng lặng cho riêng mình nhưng càng tìm em càng bị xoáy sâu vào khoảng trống vô định và mênh mang… Chỉ khi gặp anh, được anh yêu, được giấu mình trong anh, em mới biết khoảng lặng của mình thật gần gũi và ấm áp. Khoảng lặng… anh!

Em nhận thấy trong lòng em - đã - yêu - anh. Em đã cảm thấy rất hạnh phúc. Những lúc chỉ có hai đứa, ngồi bên nhau chẳng cần nói gì cũng đủ cảm nhận hết. Em biết trân trọng thực sự những gì em đang có. Em thầm "Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc sống của em với khoảng lặng hữu hình!"

Trong thế giới “lặng” của riêng mình em chơi vơi, tự do bay lượn, thỏa sức vẫy vùng. Hạnh phúc, niềm vui cứ nối tiếp nhau thành chuỗi dây chuyền định mệnh gắn em và anh.

Cũng chính ở thế giới ấy, anh đã bắt đầu đặt niềm tin và hi vọng rất nhiều trong em. Một tình yêu gắn bó, bền vững giữa chúng ta chứ không phải là sự vội vã. Anh cũng đã nói cho em về suy nghĩ của anh. Anh không muốn những lời nói đó vô nghĩa.

Mọi người thường hay đi tìm khoảng lặng trong trốn chạy, còn em tìm cho mình một khoảng lặng của yêu thương và chia sẻ, khoảng lặng để biết mình đang được chở che và hạnh phúc. Khoảng lặng bên anh! Được giấu mặt vào ngực anh, bình yên.

Anh à! Em vẫn thấy nhớ anh, em muốn được anh ôm thật ấm áp trong khoảng lặng nhỏ nhoi ấy. Em nhớ lần đầu tiên ta chạm vào nhau, nụ hôn đầu tiên... Em muốn anh ở bên em mãi mãi. Làm sao đây? Nỗi nhớ lúc ngắn lúc dài, nhưng chưa bao giờ em thôi nhớ anh cả. Em nhớ những khoảng lặng phút trước ngay trong khoảng lặng phút này.

Khoảng lặng cho em đọc được cái ý nghĩ sâu thẳm trong trái tim anh, nghe những nhịp đập yêu thương, hít thật sâu cái mùi thân quen của anh…

-Này, sao em không nói gì với anh? - Anh phá tan khoảng lặng, giọng anh cười giòn tan , đánh thức những con sóng lăn tăn gợn dưới mặt hồ trong trẻo. Lúc ấy em rướn người một chút, ghé sát vào tai anh thầm thì:

-Em muốn nghe nhịp tim của ông xã không được à! Rồi cười híp mắt với những cảm xúc bí mật của riêng mình và nghĩ anh không thể biết được. Để sau đó được nhận một nụ hôn yêu chiều lên trán của anh và càng yêu hơn những lời trách yêu từ anh: “Anh nhớ, thương Nhím nhiều thế mà Nhím chẳng chịu nói vói anh. Chắc Nhím không thương anh rồi. Thế mà anh vẫn yêu “trán bướng” lắm nhé”.



Những khoảng lặng làm em nhớ đến anh vô cùng. Em tự hào vì em có nó như em đã quen có anh mỗi sáng. Em yêu nó như em đã yêu những ngày nắng ấm mình bên nhau. Và nhớ nó như nhớ những ngày mưa mình vẫn đến bên nhau trong niềm hạnh phúc.

Những lúc em buồn, hay những khi mệt mỏi em chạy tới bên anh, xà vào lòng anh, vùi đầu vào ngực anh để anh vỗ về. Lúc ấy anh như luồng gió mát, thổi trong xanh, an lành, tưới mát tâm hồn em.

Anh ngồi lặng yên bên em một lúc lâu như anh đang biết em nghĩ gì “ Em đang buồn. Em cần yên tĩnh, cần sự bình yên anh ạ”. Anh cứ thế ôm em thật chặt vào lòng trong tình thương yêu nồng thắm giúp em lấy lại được sự thăng bằng, can đảm để đối mặt với thực tại.

Một điều nhỏ nhoi mà anh cho là có thể làm cho em lúc này là câu nói ấy: “Nhím yêu của anh đừng buồn nữa em nhé. Anh luôn bên cạnh em mà. Có anh đây rồi, em hãy vượt qua nỗi buồn nhỏ bé ấy để thấy chung quanh còn nhiều điều thật đẹp”. Tâm hồn em bỗng bình yên thật lạ.

Anh biết không, em yêu anh bởi khoảng lặng anh đem đến cho em thật ngọt ngào. Em thích những khoảng lặng của cuộc sống... bên anh. Khi đó em luôn được là em. Và em có cảm giác chúng ta đang sống chậm lại một chút để mọi ưu tư tan biến. Khoảng lặng… anh, kéo em ra khỏi hố đen của cuộc sống, hai ta cùng sống chậm lại

Hãy mãi cho em tìm thấy mình trong khoảng bình yên hiền hoà của anh, anh nhé!



Mỗi người đều có những khoảng lặng, điều quan trọng là bạn cảm nhận nó ở góc độ nào. Đa phần chúng ta chỉ cảm nhận nó khi trong lòng có những nỗi buồn, khi ta muốn chạy trốn hiện thực. Tại sao chúng ta không dành cho khoảng lặng một hơi thở mới, một sức sống mới trong yêu thương, khi chúng ta đang vui, đang ngập tràn trong hạnh phúc để niềm vui ấy, hạnh phúc ấy được nhân lên… Lúc ấy, khoảng lặng cũng đáng yêu lắm chứ không phải là đáng ghét mà ta luôn phải chạy trốn khỏi nó.

Trong cuộc sống nên có nhiều khoảng lặng Một chút thôi để ta nhìn lại chính mình. Lặng để hiểu, lặng để thấy mình được yêu thương, lặng để trân trọng những phút giây hạnh phúc. Lặng để tâm hồn mình thấy bình yên anh nhỉ? Cảm ơn anh, người lữ khách đã đồng hành cùng em trên chuyến tàu tốc hành của cuộc đời mà mỗi sân ga nó đi qua đều chất thêm những ấm áp yêu thương. Cảm ơn anh, cảm ơn khoảng lặng của em, khoảng lặng đã cùng em đi suốt quãng đường buồn vui của cuộc sống. Khoảng lặng… anh! Luôn là dòng sông xanh dịu mát vỗ về em những lúc em cần nơi ngồi lại soi mình. Anh hiện hữu trong cuộc sống em cùng khoảng lặng.

Em bỗng nhớ tới những vần thơ trong “khoảng lặng của em!” của tác giả nọ:

“Khoảng lặng đôi mắt em
Là lúc nhìn về anh
Khoảng lặng bàn tay em
Khi tay anh nắm chặt
Khoảng lặng mái tóc em
Lúc anh hôn thật khẽ
Khoảng lặng làn môi em
Khi vừa chạm môi anh
Khoảng lặng nụ cười em
Là khi nghĩ về anh
Khoảng lặng cõi lòng em
Khi nhớ anh da diết
Khoảng lặng trái tim em
Lúc yêu anh nồng nàn
Khoảng lặng cuộc đời em
Khi gặp anh...lần cuối!
Anh - là khoảng lặng của em!”
Về Đầu Trang Go down
http://gksn.info
Sponsored content




Blog Radio tổng hợp Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Blog Radio tổng hợp   Blog Radio tổng hợp I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 

Blog Radio tổng hợp

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» Tài liệu tổng hợp về ngành nghề do nhóm GKSN tổng hợp
» tổng hợp link down các phim hay
» Danh sách tổng hợp tài liệu
» KẾ HOẠCH BUỔI TỔNG DUYỆT 05/03
» Tổng hợp câu hỏi trắc nghiệm các môn Chính trị
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Gia Kiem Student Network :: VUI CƯỜI - GIẢI TRÍ :: Âm Nhạc-
Chuyển đến 
Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất