“Dám nghĩ dám làm” không có nghĩa là các em dám nhảy vào lửa và chết cháy trong đó. “Dám nghĩ dám làm” không có nghĩa là các em bay từ trên nóc nhà xuống để làm “siêu nhân” và tàn tật suốt đời.Phải nói trước rằng tôi vốn không hề có ác cảm với 9x. Đi nhiều, tiếp xúc nhiều, tôi biết trong số các em, có những người đang làm được những điều mà 8x của tôi chưa làm nổi. Các em say mê, hoài bão, các em dám nghĩ, dám làm, dám thử thách, các em sớm gặp hái thành công. Các em giỏi công nghệ, giỏi kinh doanh, đam mê nghệ thuật, các em khẳng định bản thân trên nhiều lĩnh vực. Tôi yêu quý và tự hào về 9x, trong đó có em trai của tôi.
Nhưng có những lúc, 9x làm tôi lo lắng, làm tôi thảng thốt. Cái tư tưởng “dám nghĩ dám làm” của các em đã được đẩy lên cao, cao quá, đến mức các em làm trước cả khi kịp nghĩ xem mình đang thực sự làm gì.
Đầu tháng, tôi giật mình với teen Hà Thành và màn “lạy gấu bông” kinh điển. Hàng chục bạn trẻ giữa đường xì xụp lạy một con gấu bông, bất chấp ánh mắt của người đi đường. Nói đúng hơn, ánh mắt của người đi đường làm các em thích thú, vì mục tiêu của các em là vậy: tạo sự ngạc nhiên. Nhưng clip được tung lên, các em chỉ nhận được sự chỉ trích nặng nề của cộng đồng mạng. Có lẽ thấm thía, chua cay nhất là một bình luận tôi đọc được trên mạng: đời các em lạy ông bà, tổ tiên, cha mẹ được bao nhiêu lần, mà kéo nhau ra đường lạy một con gấu bông. Các em đã lên mạng, lên báo xin lỗi, nói rằng các em “chưa đầu tư”, “chưa chuẩn bị kĩ”. Không, không ai khắt khe đến nỗi không cho các em cơ hội thanh minh. Cá nhân tôi thậm chí nghĩ rằng, các em không cần xin lỗi: các em không gây rối trật tự xã hội, không động chạm gì đến tính mạng, danh dự, tài sản của ai.
Trước khi thực hiện mission này, tất cả các em có nghĩ mình đang làm gì?
Nhưng, đúng là các em có lỗi, có lỗi với chính mình, có lỗi với những người đã cho các em ăn học. Trước một hành động bất kì, các em không nghĩ xem mình làm như vậy để làm gì sao? Không phải 1, 2 em, mà là một nhóm. Không phải những đứa trẻ con nghịch ngợm, mà là những thanh niên đã nhiều năm ngồi trên ghế nhà trường, có đủ những kiến thức cần thiết, nhiều em trong số đó đang là sinh viên, những người nắm chìa khóa tương lai của xã hội này. Điều gì sẽ xảy ra, nếu clip đó được hưởng ứng? Và tệ hơn nữa, điều gì sẽ xảy ra nếu các em vận hành tương lai cho xã hội bằng những ý tưởng “ngẫu hứng” kiểu như thế, rồi xin lỗi?
Giữa tháng, tôi giật mình vì cô bé 14 tuổi Sài thành đăng tin “tuyển” bạn trai làm xôn xao cư dân mạng. Em đã nhờ bạn lên báo để đính chính em không làm việc đó, ai đó đã ghét, đã “bỏ bom” em. Nhưng với những người “rỗi việc” vì trót quan tâm 9x như tôi, bỏ thời gian đọc hết 40 trang đầu tiên của topic trên diễn đàn nguồn, khả năng đó hình như là… quá thấp. Cái cách em tranh luận, phản hồi… đủ để người ta hiểu rằng chính kiến của em là nhất quán; cái cách em biến mất khi câu chuyện nổ bùm trên mặt báo, kéo theo sự vào cuộc của phụ huynh, cùng với lời thanh minh mịt mờ sau đó chỉ càng khẳng định rằng: lại một 9x không hiểu hết việc mình làm.
Một bài học cho việc phơi bày bản thân trên thế giới ảo
Em là một cô bé xinh xắn, tất nhiên chẳng đến nỗi như em tự tin khẳng định trên diễn đàn, nhưng em xứng đáng có một người bạn trai tốt. Em muốn người yêu biết “một chút” tiếng Anh, hiểu biết “một chút” về một số lĩnh vực, nghiêm túc, người lớn “một chút” trong tình cảm, không cần giàu có nhưng không đến nỗi đi bộ, có ngoại hình tương xứng với em. Tôi tự hỏi, có gì là “quá quắt”, là “ảo tưởng”, là đòi hỏi quá cao trong những tiêu chí đó?
Nhưng tôi thấy thương em, trong cái cách em làm. Nếu em thực sự tìm một người bạn trai trên diễn đàn theo cách ấy, thì em quá ngây thơ và thiếu kinh nghiệm sống. Nếu em chỉ muốn khẳng định bản thân, muốn gây shock, thì em lại càng đáng thương hơn: em quá nhỏ để lường trước được tính hai mặt của việc “tự lăng xê” trên mạng, và em đã phải trả giá bằng cái nhìn khác đi của bạn bè, bị cộng đồng mạng lên án, bị cha mẹ trách mắng. Còn nếu, như cái xác suất rất, rất nhỏ kia, em bị bạn nào đó “bỏ bom”, thì 9x ơi, các em hãy nhìn lại xem, có phải cái phần bản thân mà các em đang thi nhau phơi bày trên thế giới ảo kia chỉ khiến người ta thất vọng về sự trống rỗng trong tâm hồn các em không? Và trong tất cả các tình huống, tôi đều thấy buồn cho cách các em “định giá” cuộc sống và hành động của chính mình.
Lần giật mình thứ 3… Tôi không muốn nhắc đến em trong một bài viết như thế này. Trên nhiều báo, nhiều diễn đàn, người ta khen ngợi em, lấy em ra làm gương cho các bạn 9x quen được nuông chiều, không biết tiết kiệm, không biết quý trọng đồng tiền. Em là cậu bé mang 21 triệu tiền xu đi mua laptop.
Em có quyền tự hào, vì em có trong mình một trong những phẩm chất tốt đẹp nhất của người Việt Nam, tính tiết kiệm. Em có quyền tự hào khi đã kiên trì theo đuổi giấc mơ của mình, và hiện thực hóa được nó. Tôi khâm phục em, vì quyết tâm hiếm có của em. Nhưng với tôi, sẽ thật đáng ngại nếu em trai tôi, một 9x, hành động như em.
Em rất đáng khâm phục, nhưng...
Đây chỉ là 1 bài viết mà mình đọc được trên mạng và đưa về đây, mọi người cùng cho ý kiến về vấn đề này. Vì là bài viết trên mạng nên chúng ta nên đọc, suy nghĩ theo nhiều hướng chứ đừng thiên về phía nào quá, sau đó đưa ra ý kiến của mình. riêng Akin thì chịu, hết ý kiến rùi